Đọc: Rô-ma 16:1–3,13,21–23
Vậy, anh em hãy khích lệ nhau và xây dựng nhau, như anh em vẫn làm. I Tê. 5:11
Mùa hè năm 2015, Hunter (15 tuổi) cõng em trai của mình là Braden (8 tuổi) trong một cuộc đi bộ dài 92 km để nâng cao nhận thức về nhu cầu của những người bị bại não. Braden nặng 23 kg, nên Hunter phải thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi và để người khác giúp cậu giãn cơ và cậu phải đeo cái địu đặc biệt để phân tán trọng lượng của Braden. Hunter nói rằng cái địu thì giúp cậu dễ chịu hơn về thể chất, còn điều giúp anh nhiều nhất đó là những người trên đường đi. “Nếu không có những người cổ vũ và đi bộ cùng chúng tôi, tôi sẽ không thể làm được điều đó … Chân tôi đau nhức, nhưng bạn bè đã đỡ tôi dậy và tôi đã vượt qua…” Mẹ anh đặt tên cho chuyến đi bộ gian khổ đó là: “Sự hiên ngang của những trẻ bại não.”
Sứ đồ Phao-lô, người mà chúng ta nghĩ là mạnh mẽ và can đảm, cũng cần được “nâng đỡ”. Trong Rô-ma 16, ông đã kể ra một số người đã giúp đỡ ông. Họ phục vụ, động viên, đáp ứng nhu cầu của ông và cầu nguyện cho ông. Ông nhắc đến Phê-bê; Bê-rít-sin và A-qui-la, những người đồng lao với ông; mẹ của Ru-phu, một người cũng trở nên như chính mẹ ông; Gai-út, người cho ông thấy lòng hiếu khách và nhiều người khác.
Tất cả chúng ta đều cần những người bạn nâng đỡ mình, và tất cả chúng ta đều biết rằng người khác cũng cần sự khích lệ của chúng ta. Chúa Giê-xu đã cứu giúp và nâng đỡ chúng ta, chúng ta cũng hãy giúp đỡ lẫn nhau!
Lạy Chúa, theo sự khôn ngoan của Ngài, Ngài đã thiết lập hội thánh để là nơi cho chúng con yêu thương và chăm sóc lẫn nhau. Xin giúp con lan rộng ân sủng mà con đã nhận được cho người khác.
Người khích lệ là người nâng đỡ người khác đứng dậy khi nan đề kéo họ ngã xuống.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày